Mỗi lần vợ chồng gần gũi tôi chỉ mong thời gian trôi qua thật nhanh, để anh giải quyết nhanh nhu cầu đàn ông trong anh đang trỗi dậy.
Tôi lấy anh, cũng bởi gia đình và định kiến của xã hội, con gái ở quê qua tuổi 25 là đã ế chồng. Tuần nào gia đình cũng họp và nói về vấn đề chồng con của tôi, tôi thấy sợ mỗi bữa cơm tối thứ 7. Biết là rất nhiều người để ý đến tôi, trong số đó có anh, nhà anh giàu có lại sống ở phố huyện. Gia đình vun vào, hàng xóm bàn tán: “Mày lấy nó là sướng nhất rồi, còm kén cá chọn canh làm gì nữa”. Anh hiền lành, lại hết mực yêu tôi.
Để đối lại những nỗi sợ hãi, đổi lại sự bàn tán và cái sự hiền lành mà mọi người nói đó. Tôi chấp nhận lấy anh. Sau khi cưới chúng tôi có một cậu con trai năm nay 4 tuổi. Nhưng nói về sex giữa hai vợ chồng thì thật là khó nói. Bởi vì sau khi sinh con, vì chăm cho đứa con mà tôi không còn thiết tha gì với chồng nữa. Mỗi lần vợ chồng gần gũi tôi chỉ mong thời gian trôi qua thật nhanh, để anh giải quyết nhanh nhu cầu đàn ông trong anh đang trỗi dậy.
Sau đó anh sẽ lăn ra ngủ, ngủ như người chưa bao giờ được ngủ. Tôi nằm khóc một mình vì buồn chán, anh không quan tâm tới cảm xúc của tôi, không chuyện trò, chia sẻ. Và rồi cũng thành thói quen, anh cứ hùng hục nhiều khi tôi nghĩ giống như mình bị hãm hiếp vậy.
Thế rồi tình trạng đó cũng không kéo dài được lâu, lần nào hai vợ chồng gần gũi anh cũng càu nhàu, chửi bới và nói những câu vô lý như có phải ngày xưa cô yêu nhiều, giờ hết cảm xúc với tôi. Tôi yêu vợ mà không bằng yêu một khúc gỗ, những lúc đó tôi chỉ biết khóc. Rồi anh nghi ngờ tôi đủ thứ, ví như cô có còn trinh trắng khi lấy tôi không? Khi cô yêu người yêu trước tôi hai người đã làm gì rồi…
Tôi hiểu, sex là vấn đề khó nói, nhưng tôi không thể hiểu và ngờ được, bản chất con người bên trong được bọc với cái vẻ bề ngoài hiền hậu kia lại ác độc đến như vậy. Anh không hiểu tôi, anh ghen với quá khứ của tôi, anh dằn vặt về tinh thần thể xác tôi.
Và rồi nhiều khi tôi thật sự cố gắng, dung hòa mối quan hệ vợ chồng, để cả hai đỡ khổ tâm. Nhưng thật khó, bởi đến lúc tôi lấy lại được cảm xúc, có vẻ hồ hởi thì anh giống như kiểu chưa đi chợ đã hết tiền. Bị vài lần kiểu đó, cảm xúc tôi thay đổi, tôi trở lại khô khan, ghét sự gần gũi với chồng.
Cũng đã có lúc tôi nghĩ mình thử thay đổi điều gì đó. Mọi người không hiểu sẽ nghĩ tôi hư hỏng, nhưng thực sự tôi quen một một người đàn ông đã có vợ, chúng tôi nhắn tin nói chuyện thân thiết như vợ chồng, gặp gỡ ăn uống, có những lúc đứng trước cửa nhà nghỉ rồi lại quay ra, tôi chưa một lần bước chân vào đó. Bởi vì, tôi luôn hình dung ra hình ảnh chồng mình lúc thì hùng hục, lúc lại như kẻ thiếu tiền đi chợ.Tôi nghĩ nếu bước vào đó, tôi sẽ có lỗi với con mình và một tình bạn giữa tôi và anh ấy cũng sẽ mất đi mãi mãi không tìm thấy.
Tôi tự hỏi trên đời này có nhiều người phụ nữ có nỗi khổ giống tôi không? Và không nhẽ chỉ vì sự ích kỷ của bản thân tôi lại đánh mất gia đình của mình. Nên tôi đã thẳng thắn nói chuyện với chồng mình rằng: Có lẽ chúng ta sẽ mãi mãi không dung hợp được chuyện chăn gối, nhưng chúng ta hãy để cho nhau một khoảng lặng, có thể 1 tháng, có thế 2 tháng và cũng có thể 1 năm. Còn bằng không cứ tiếp tục như vậy, gia đình chúng ta sẽ tan vỡ với lý do khó nói.
Anh đã đồng ý và chúng tôi nói không với sex trong vòng 3 tháng, vẫn sống cùng