nghỉ mát cùng cơ quan. Hôm đầu tiên xa nhà, tỉnh dậy chẳng thấy chồng con bên cạnh, em thấy trống vắng trong lòng. Bấm máy gọi điện, chồng hồ hởi: “Em cứ nghỉ ngơi thoải mái nhé, không phải lo cho bố con anh đâu, con ngoan lắm, chẳng khóc tẹo nào”.
Tự nhận ra bấy lâu nay cả em và chồng đều có quỹ thời gian tương đương nhau. Thế nhưng hình như em cứ quan trọng hóa mọi chuyện, nghĩ rằng nếu không có mình thì hai bố con sẽ đói dài cổ ra.
Thời gian ngắn ngủi xa chồng, xa con, em mới thấy thêm ý nghĩa của cái gọi là bổn phận làm vợ, làm mẹ. May mà em còn kịp nhận thấy cái sai của mình, thi thoảng tìm một chốn riêng tư, thoát khỏi cái sợi dây vô hình để nhìn lại hạnh phúc.