Chị từ giờ làm gì thì làm đừng có để đèn đến khuya, tốn điện nhà tôi mà ánh sáng hắt xuống tôi không ngủ được!
Tôi nhận ra dạo này mình yêu đời quá. Sáu tháng trước, tôi không thể tưởng tượng được rằng sẽ có ngày tan tầm mình lại nóng lòng muốn về nhà, có lúc bước chân đến cửa rồi mà chỉ muốn quay đi.Tính đến hôm nay, tôi lấy chồng được tròn nửa năm. Nửa năm trước, tôi háo hức bước vào cuộc sống hôn nhân và mộng mơ đủ thứ về gia đình. Quân – chồng tôi là một kỹ sư xây dựng, chúng tôi yêu nhau rồi cưới nhau, đơn giản nhưng hạnh phúc và ngọt ngào. Thế nhưng, vừa vào nhà Quân tôi đã giật mình bởi mẹ chồng “khó tính”.
Ngay tối hôm rước dâu về, bà gọi về chồng tôi xuống nói chuyện, vừa ngồi xuống chiếc ghế, bà nghiêm giọng: "Cái phúc tôi lớn nên bây giờ đã có được con dâu về hầu hạ, lo lắng chuyện nhà cửa. Phụ nữ, quan trọng nhất là chuyện bếp núc chồng con, học đại học cũng là xóa nạn mù chữ thôi. Từ ngày mai, chị đảm nhiệm việc chợ búa cơm nước giúp tôi để tôi có thời gian nghỉ ngơi”.
Ngồi chết sững trên ghế, vừa ngạc nhiên, vừa lo sợ, vừa tự ái về những gì mình vừa nghe được, tôi chỉ thốt ra được một tiếng dạ, sau đó tràn ngập trong lòng là sự choáng ngợp.
Về đến phòng, chồng tôi an ủi vợ: “Em đừng suy nghĩ quá nhé, tính mẹ thẳng thắn nhưng cụ tốt lắm, bố mất sớm, mẹ ở vậy nuôi anh tới giờ nên cũng nhiều khi trái tính vậy đó. Em cứ cố nhịn một chút thì sẽ yên ổn hết thôi”.
Chiều hôm sau, đi làm về tôi vội vàng đi chợ. Còn lóng ngóng với việc mua bán sao cho ưng ý mẹ chồng nên gần 7h tôi mới về đến nhà. Vừa bước chân vào nhà thì đã thấy mẹ chồng lớn tiếng: “Thế này thì bao giờ mới được miếng cơm đây. Chị định bỏ đói chúng tôi à?”. Tôi vội vàng xuống bếp, vừa nhặt rau vừa mím chặt môi để không khóc. Tôi về làm dâu được 2 ngày, mẹ con chưa xích mích gì nhưng sao bà lại lạnh lùng và khó chịu với tôi như vậy. Mẹ đẻ tôi còn chưa bao giờ nói với tôi những điều khó nghe như thế.
Bữa cơm đầu tiên tôi nấu trôi qua nặng nề vì chẳng ai nói với ai một lời. Mặt bà nặng trịch. Lát sau thấy tôi ăn chậm bà bảo: “Chị liệu mà ăn uống, đàn ông chẳng ai thích nhìn phụ nữ mà trước sau như một thế cả. Tivi màn hình phẳng nhà này có hai cái rồi. Thế này thì bao giờ mới có con có cái”. Chồng tôi thì phì cười còn tôi thì ngượng chín mặt chẳng nói được câu nào.
Mấy hôm sau, về đến nhà tôi cuống cuồng thay quần áo, giật mình thấy bà "đột nhập" vào trong phòng không tiếng gõ cửa: "Chị có nhìn thấy cái rèm cửa bẩn lắm rồi không, bảo thằng Quân tháo xuống rồi đem đi mà giặt. Đàn bà nhà này là phải ăn ở sạch sẽ”. Nói xong bà đi ra ngoài với những tiếng lầm bầm gì đó, tôi đoán chắc lại những lời kêu ca khó chịu.Mệt công việc, ức mẹ chồng, tôi ngồi phịch xuống giữa phòng và khóc như đứa trẻ con. Tôi không ngờ cuộc sống hôn nhân mệt mỏi đến như vậy, tuyệt vọng hơn là khi ngay cả chồng cũng không bênh vực mình câu nào. Đúng lúc ấy, chồng tôi cũng vừa về, anh gọi: “Lan ơi, lui hộ anh cái xe ra, em để xe vướng quá anh không vào được”. Chưa kịp trả lời thì mẹ chồng đã lên tiếng: “Cái thằng kia, dựng xe đấy, xuống mà lui, đàn ông có mỗi việc đấy cũng sai vợ”. Quân nghe lời mẹ lại cười hề hề rồi tự xếp lại xe cho gọn.
Lòng tôi dịu lại, tôi nghĩ bụng, mẹ chồng tôi chẳng nhỏ nhẹ gì với con dâu cả, nhưng ít ra bà cũng không bao giờ bênh và chiều con trai, việc gì cũng “chia đôi” hết. Tôi cảm thấy phần nào được an ủi.
Có lần đi qua phòng tôi nghe thấy bà đang nói chuyện với chồng mình:
- Sao con Lan làm gì mà thức khuya thế, 12h đêm vẫn sáng