✪ Chào bạn đã ghé thăm QuangNinhWap.Com! Hãy lưu lại trang và giới thiệu website hay này cho bạn bè nhé! ♥
QuangNinhWap.Com
Wap Mobile Portal
Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái - Chap 227

Đối với thời học sinh của tôi từ cấp 1 đến giờ mà nói, thì mùa thu gần như là mùa tôi ghét nhất. Bởi nghỉ hè chưa được bao lâu đã phải nhập học trở lại, thêm nữa là mùa thu là lúc những cơn mưa to đùng rủ nhau kéo về nơi phố biển. Lúc nhỏ tôi ghét mưa, giờ vẫn vậy chả khác tí ti ông cụ nào, ngoài những lúc dạo này tôi thỉnh thoảng có nghĩ về những cơn mưa giữa tôi và Tiểu Mai, thành ra sự ghét mưa trong tôi có giảm đi phần nào.

Thế nhưng, lúc này tôi lại đang cực kì ghét mưa, ghét lây sang cả ông trời vì đã phá hỏng bữa tối mà tôi đang mong chờ với Tiểu Mai.

Bảo ghét thì ghét, nhưng tôi vẫn phải lao ra màn mưa dày đặc ngoài ấy, cố gồng chân đạp mạnh để chiếc xe có thể di chuyển giữa những cơn gió mạnh mẽ đang thổi ngược lại, hai mắt căng ra nhìn xung quanh đường, nhìn vào các mái hiên nhà để xem có Tiểu Mai đang trú mưa gần đó không. Vậy mà dòm dáo dác một hồi, những hạt mưa nặng trịch đập cả vào mắt vào miệng tôi đau rát vẫn chẳng thấy bóng dáng Tiểu Mai đâu. Gió thì thổi thốc ngược từng cơn làm cái mũ trùm cứ chực bật ngược ra sau, áo quần tôi cũng ướt mem những cơ man là nước.

Qua hết cây cầu bắc ngang sông Cà Ty, chạy thêm cả một đoạn dài nữa mà vẫn chẳng thấy có vẻ gì là Tiểu Mai đang ở gần đấy, tôi bắt đầu đạp xe về hướng cung đường biển dài ngoằng.

- “ Có khi nào Tiểu Mai chưa ra khỏi nhà không ? Ừ, dám lắm ! “

Nghĩ bụng thế nên tôi lại càng chạy nhanh hơn nữa, tất cả chỉ để mong rằng nàng vẫn còn trong nhà, hoàn toàn êm ấm mà không phải chịu ướt lạnh như tôi lúc này. Thế nhưng cơn mưa to như cản bước tôi đi, cứ mỗi lần nhấc chân lên để đạp pê-đan là lần đó chân tôi nặng như đeo chì, mà gió thì vẫn thổi sườn sượt qua hai kẽ tai. Tôi lúc này đã nghe răng mình va cầm cập vào nhau, hai bên tai thì đau buốt đi vì quá lạnh. Thỉnh thoảng có chiếc xe máy nào đó chơi ác chạy thật nhanh qua, té nguyên cả vũng nước vào chiếc xe đạp là tôi đang ở gần đó :

- “ Cái đệch…. chơi gì kì vậy….. ! “ – Tôi rủa thầm trong bụng.

Ra đến đường Tuyên Quang, tôi đã bắt đầu cầu trời khấn phật cho Tiểu Mai hãy còn đang ở nhà khi tôi rẽ vào đường nhà nàng. Thế nhưng căn nhà có cánh cổng sắt màu đen lúc này lại chỉ có ánh sáng vàng vọt từ hai bóng đèn tròn trên trụ cổng hắt xuống, và cổng sắt thì đã khoá ngoài, chứng tỏ Tiểu Mai đã ra ngoài rồi.

- “ Bỏ xừ… giờ sao đây ? “ – Tôi buông tay xe, chống vào hai bên hông mà thở dốc.

Không có thêm thời gian để suy nghĩ nhiều, nơi duy nhất tôi nghĩ ngay đến lúc này chính là mái hiên mà hai đứa đã cùng trú mưa cạnh đài truyền hình. Nhưng rất ít có khả năng đó, bởi đài truyền hình nằm ngược hướng với đường từ nhà Tiểu Mai qua đến nhà tôi. Tính từ nhà nàng khi ra khỏi đường Tuyên Quang thì quẹo trái là ra đến biển, cũng là hướng ra đài truyền hình, trong khi đó rẽ sang bên phải rồi qua cầu là mới đến nhà tôi.

- “ Kệ, biết đâu đấy ! “

Hình ảnh Tiểu Mai đứng nép mưa một mình dưới mái hiên ngày nào đã thôi thúc tôi chấp nhận sự vô lí về việc xác định phương hướng mà không ngần ngại gì chạy thẳng ngay đến đó. Dù quả thật ban đầu tôi không hề mong cho nàng ở bên ngoài khi trời đang mưa to gió lớn thế này, nhưng bây giờ thì tôi chẳng mong gì hơn ngoài việc lúc tôi chạy đến mái hiên kỉ niệm đó, được thấy Tiểu Mai lại một lần nữa đang nép mưa tại chỗ ấy.

Bất chấp gió mạnh liên hồi và mưa như đập rát mặt vào mình, tôi vẫn giữ một niềm tin kiên định vào khả năng Tiểu Mai đang đứng ở đài truyền hình. Ấy vậy mà….

- “ Trời hỡi…… ! “

Tôi buông tay lái, thiếu điều ngã vật luôn ra đường vì mái hiên lúc này trống không chẳng có ai đang trú mưa. Thất vọng tràn trề, tôi không thể nghĩ được gì nữa ngoài việc lủi thủi dắt xe lên lề rồi dựng trước mái hiên, đứng nép mình thật sát vào đó.

Lạnh… cô độc… không biết người ấy giờ đang ở đâu… có đang nghĩ đến mình không… ?

Đó là cảm giác của tôi lúc này !

Đó cũng có phải là cảm giác của Tiểu Mai, khi nàng chủ động nhường lại áo mưa cho tôi, và nép mưa một mình dưới hiên trong cái đêm liên hoan mùa hè không ?

Ước gì… giờ này mình lại được nghe “ Kiss the rain “, lại được nắm tay nhau…nhỉ… ?

Đây liệu có phải là nhân quả không ? Cả hai đứa đều đã có những phút trú mưa cùng nhau, và cũng đã có lúc nép mưa cô độc một mình mà không hề biết nửa kia giờ đang như thế nào… ?

- Rào….ào………. ! – Tiếng mưa rơi ầm ĩ trên mái hiên đã to, tôi nghe tiếng lòng tự trong tim mình lại càng rõ hơn.

Một hồi sau, tôi ngước mắt nhìn lên bầu trời giờ đã không còn đỏ thẫm mà chuyển sang màu đen trở lại, gió đã nhẹ đi phần nào, mưa đã thôi mạnh như lúc đầu, tôi biết, đã đến lúc mình phải về lại nhà rồi !

Đưa tay nhìn đồng hồ, đã hơn 6 giờ 30 tối rồi.

- “ Đang ở đâu vậy… Tiểu Mai … ! “

Tôi lo lắng đạp xe chầm chậm về nhà, lòng cố không nghĩ đến những điều chẳng lành đang xảy ra, tôi thà là nàng thất hứa không sang nhà mình, còn hơn là để nàng ra ngoài lúc mưa to gió lớn, lỡ có chuyện gì thì…….

- “ Không…. không đời nào… hai đứa này đều phước lớn mạng lớn mà… đúng không, ông trời ? “ – Tôi nghĩ trong vô vọng.

- “ Phải rồi… đừng có nghĩ quẩn… từ khi nào mà mày bi quan vậy Nam…. ? “

Cố tự trấn an mình bằng những dòng suy nghĩ không liền mạch, tôi gần như đã mất đi sự tỉnh táo vốn có, thay vào đó là những suy nghĩ… hết sức bi quan trong một tình huống hoàn toàn bình thường, chỉ là trời mưa đột ngột thôi mà, nhiều chuyện có thể xảy ra lắm chứ ? Đâu nhất thiết Tiểu Mai phải đội mưa ra ngoài lúc ấy đâu !

Thế nhưng tôi lúc này đâu có suy nghĩ được như vậy, trong đầu chỉ toàn là những tình huống… không tưởng, lại có cả lúc nhớ đến các đoạn cuối thường thấy trong phim, mà hầu như đều là kết thúc không có hậu, bởi mưa to gió lớn, đường sá xe cộ… nguy hiểm…. !

Quý ngài sư tử bá đạo thường ngày giờ đã ngấm mưa, trở thành một chú mèo con đang ướt sũng nước, lạnh căm và run lẩy bẩy, đầu óc chả còn giữ được bình tĩnh nữa… !

Tôi đang hoảng sợ thật sự, hối hận vì mình đã đưa ra một lời mời không đúng lúc, căm ghét con đường về nhà đang dài ra vô tận lúc này !

Rẽ đến đường về nhà, tôi uể oải tháo mũ trùm đầu xuống trong vô thức, thầm nghĩ nếu có khoá học thợ điện ngay lúc này thì tôi sẽ chẳng ngần ngại gì mà học thật nhanh để sửa cho được đường dây điện thoại, để còn gọi cho Tiểu Mai, để biết được nàng có bình yên vô sự hay không !

Vậy mà khi tôi dừng xe trước cửa nhà mình rồi, đưa bàn tay trắng xanh vì nhiễm lạnh định mở cổng thì từ trong ánh mắt vô lực của mình, tôi thấy được người con gái ấy…

Tiểu Mai đang đứng trên thềm nhà trước mắt tôi, chiếc martin màu bạc dựng kế bên, nàng tròn mắt ngạc nhiên khi thấy tôi xác xơ như tàu lá chuối vừa qua cơn bão lũ.

- Nam… đi đâu mà…… ! – Tiểu Mai nhìn tôi trân trân, nàng líu ríu hỏi.

Thế nhưng tôi chẳng thể trả lời được nữa… chỉ biết rằng tôi vui mừng biết bao khi thấy nàng vẫn bình an vô sự, tôi muốn hình dáng trước mặt tôi lúc này là thực thể chứ không phải là nằm mơ…

Và không để Tiểu Mai hỏi hết câu, tôi ôm chầm lấy nàng…..

- Ơ…….. !

Tôi ôm lấy người con gái thanh mảnh ấy, cảm nhận hơi ấm để chắc rằng tôi không nhìn lầm, ghì chặt đôi bờ vai hờ hững….

- Mình…. thậm chí… đã nghĩ…….. ! – Tôi run lẩy bẩy, nói thật khẽ qua gáy tóc nàng.
- ………….. ! – Một cảm giác ấm áp từ một người hãy còn đang chưa hiểu gì cả.

Lúc nào cũng vậy…. ấm áp trong tiết lạnh…sao tôi yêu câu nói này quá đỗi….. !

Có lẽ là chỉ vài giây sau đó, dù chỉ là ngắn ngủi thôi… ừ… Tiểu Mai rất nhẹ nhàng và cũng rất nhanh, nàng đẩy tôi ra….

- Này… sao vậy… người ta nhìn kìa…… ! – Nàng nhíu đôi bờ mi lại, vẻ không vừa ý.

Chỉ sau khi Tiểu Mai đẩy mình ra, tôi mới tỉnh hồn nhận thấy vừa rồi… tôi đã làm một việc mà bình thường có cho vàng tôi cũng chả dám…

Ôi tía má ơi… tui vừa ôm…. con gái…. giữa làng xóm kìa….. !

Mất thêm một vài giây ngượng ngập, tôi gãi đầu lia lịa, cúi xuống nhặt lại chùm chìa khoá nhà đã đánh rơi tự lúc nào không hay, cố tránh ánh nhìn dò xét của Tiểu Mai, tôi lúng búng hỏi :

- Mai… đến đây lúc nào vậy ?
- Mình đợi gần 20 phút rồi đấy ! – Nàng nghiêng mặt đáp, nhìn tôi vẻ thắc mắc khôn tả.
- Vậy là… ừ…. ! – Tôi nhìn đồng hồ, đã 7 giờ đúng, hoá ra tôi chạy lòng vòng từ đài truyền hình về nhà mà tốn ngần ấy thời gian.
- Nam hẹn mình qua mà lại bỏ đi đâu vậy ? – Nàng hỏi tiếp.

- Mình… mình đi tìm……. !
- Tìm ai ? Trời mưa thì ai ở ngoài chứ, khờ ơi !
- Thì… là sao ?
- Ôi… lúc chiều mình ở nhà thờ tập nhạc, tầm 6 giờ kém thấy trời sắp mưa, mình đã gọi điện sang nhà định nói Nam là mình qua trễ chút, mà không gọi được nè !
- Ừ… điện thoại nhà hư rồi !
- Gọi không được nên mình đợi lúc tạnh mưa là chạy qua ngay, mà thấy nhà Nam đóng cửa, nên đứng đợi đây !
- Ừ… lúc chiều mình cũng đợi… mà không được…nên mới lo... !
- Ông ơi, tui đâu có ngốc đến độ trời mưa to mà cứ ra ngoài chỉ để đúng giờ đâu chứ, lo gì đâu không vậy !
- Thì…… !

Tôi cúi gằm mặt, lúc này hệt như một thằng bé đang vòng tay ủ rũ ra vẻ biết lỗi trước bà chị hai đang mắng yêu hết lời.

- Vậy ra….Mai không bị mắc mưa hở ? Không bị ướt hở ? – Tôi ngây ngô hỏi.
- Mình… có ra ngoài đâu mà ướt…ôi… ! – Tiểu Mai thở dài ngán ngẩm.

Hoá ra là như vậy, trong khi tôi đang ở nhà lo nghĩ tào lao lúc trời sắp mưa thì Tiểu Mai cũng đang ở bên nhà thờ, thấy trời sắp mưa nên nàng gọi sang báo tôi mà không được. Rồi tôi rảnh rỗi sinh nông nổi, chạy như điên ra đường mà tìm kiếm từa lưa, thành ra người đang ở trong nhà thì lại lao ra ngoài để ướt mem, còn người phải ra ngoài thì lại chả hề dính một giọt mưa nào.

Tôi ngồi phịch xuống thềm nhà, đưa tay vuốt nước mưa trên mặt rồi chỉ muốn phá ra cười vì cái sự ngô nghê của mình. Tự nhận là thông minh và bình tĩnh, thế mà cứ đụng chuyện là lại quýnh quáng cả lên không thèm suy tính, đâm đầu làm những chuyện không đâu vào đâu. Nhìn lại Tiểu Mai, nàng sơ mi trắng váy đen, vẫn xinh đẹp quý phái, chả hề là có vẻ gì là vừa kinh qua một trận mưa to đùng. Còn tôi… lếch thếch như thằng bần, tóc tai bù xù, người ngợm ướt nhẹp.

- Vậy định đứng ngoài luôn hở ? – Tiểu Mai khó hiểu nhìn tôi.
- À…ừ… quên mất… ! – Tôi giật thót người, vội đứng dậy mở cổng.

Tiểu Mai vẫn chưa hết ngạc nhiên vừa nhìn tôi dò xét vừa dắt xe vào nhà, và tôi cũng… ngạc nhiên không kém, bởi hình như nàng chẳng hề để tâm là… tôi vừa ôm nàng, một cái ôm thật sự và đúng nghĩa… !

Vừa nãy tôi có yếu đuối quá không trời ?



Quan Tâm nhiều :
* Trang Chủ

Giới thiệu | Điều khoản | Chính sách | Sử dụng

Liên hệ: wapm4u@gmail.com
Powered by QuangNinhWap.Com
95122407