Hạnh phúc là bên em
- Tại sao e ko thể cố gắng, tại sao e ko thể đứng dậy hả e?
- Em xin lỗi
- Điều gì đã khiến e trở nên như vậy. Có phải ... do anh.
- ...Vâng ... là vì anh Đấy là điều đau đớn nhất mà anh đã từng nghĩ tới, và giờ đây...là được nghe lại từ cô.
- Anh xin lỗi Anh đứng lặng nhìn cô, rồi khẽ quay đi, cố che đi đôi mắt dưng dưng ứa lệ. Anh bước đi trong âm thầm.
Bóng anh dần khuất đi.
Người duy nhất vẫn luôn ở bên cô, cho cô niềm vui, hạnh phúc, cho cô niềm tin vào cuộc sống này chính là anh.
Người duy nhất luôn bắt cô phải đứng dậy, ko được đầu hàng những hó khăn cũng chính là anh.
Vậy mà giờ đây, cô lài rời xa anh. Cô đã có để lấy tất cả sừ kiêu hãnh và chút sức mạnh cuối cùng để muốn anh rời xa cô. Cô biết, cô sẽ ko thể mang lại hạnh phúc đến cho anh được nữa. Điều cuối cùng em muốn rời xa anh là để anh được hạnh phúc.
Điều cuối cùng anh muốn nói với em rằng: hạnh phúc của anh là được ở bên em. Anh trở về đây, với bao nhiêu những kỷ niệm êm đềm.
Anh nhớ về cô. Ngày hôm qua, anh đã quay lưng đi khi nghe cô nói lời chua xót. Anh đã ra đi mà ko hề ngoảnh lại. Anh đã ko biết đc rằng, sau lưng anh có một người đang khóc. "Bé ơi, anh có lỗi với em thật nhiều" Cô nằm đó, trong một khu vườn hoa nhỏ. Lặng lẽ và bình yên. "Ở đó có lạnh ko em". Anh đến bên cô, khẽ đặt bông hồng nhỏ lên chán cô. Anh ngồi tựa vào cô, nhẹ thả mik để những suy nghĩ theo gió đẩy lêncao. Anh khẽ hỏi cô: "Em nhớ anh ko?". Gió nhẹ, một chiếc lá khẽ bay qua. Anh như nghe thấy một câu trả lời vừa ý. Anh cười:"Ừ, anh cũng rất nhớ em".
[Trang chủ Truyện tình yêu]