Bởi vì em
Nhiều lúc em tự hỏi... tại sao mình lại gặp nhau?
Tại sao lại quen biết nhau để rồi... tất cả chẳng còn một chút ý nghĩa.
Anh với em như hai đường thẳng, cắt nhau chỉ tại một điểm rồi đi về hai hướng xa nhau mãi mãi...
Thời gian lúc trôi nhanh, lúc trôi chậm - với em là thế, cũng có lúc em tưởng như đã quên anh... nhưng cũng có những lúc nỗi nhớ anh sao mà da diết thế.
Em tự nhẩm đếm những ngày mình xa nhau... một ngày, hai ngày, ba ngày... cứ thế... cứ thế...
Lật giở những trang ký ức, em bắt gặp lại những tin nhắn từ anh... sao mà tình cảm thế, sao mà ngộ nghĩnh dễ thương đến thế... em chợt thấy mình cười... em ngốc nhỉ... sống với kỷ niệm để làm gì??? rồi mắt bỗng nhòe nước... lòng muốn xé toan những trang ký ức ấy nhưng tim lại không cho phép... em ném chúng thật sâu, thật sâu vào tủ và khóa chặt...
Tìm niềm vui với những cuộc nói chuyện với bạn bè, vô tình bạn em chúc " sẽ mơ thấy anh " của em... Em lại nhớ...
Ngày xưa ấy anh cũng đã từng chúc em ngủ ngon như thế... em đã chợt cười ...
Lúc ấy vui anh nhỉ... buồn ngủ mà sao em vẫn cười tít mắt... Chúc nhau đi ngủ rồi mà em với anh còn nhắn tin nhiều lắm...
Anh đã hứa... hứa với em sẽ mãi mãi và luôn luôn nhắn tin cho em... lời hứa của anh đâu rồi ???
Anh đã hứa khi em khóc, anh sẽ là bờ vai cho em dựa mà... Anh cũng đã nói chỉ muốn em cười mà... giờ đây em lại thấy anh nói câu ấy với người con gái khác... em mỉm cười tự nhủ "con trai mà" nhưng em vẫn nén thở dài...
Hôm trước... em còn nhận được tin nhắn dặn dò của anh... em đã cười, cười thật lớn... bởi vì anh đã nói chỉ muốn em cười, chỉ cần em cười việc gì anh cũng sẽ làm cho em mà... Vậy mà... Em vùi vào công việc... để quên đi thời gian, quên đi ngày tháng... Em muốn hét lên ... Nhưng... Tất cả xa rồi... em biết em phải tự đứng dậy... có bao người bên em, giúp em mà sao vẫn thấy khó quá... nhưng em sẽ làm được mà... chỉ cần cố gắng... cố gắng... Vĩnh biệt anh... - người cho em quá nhiều tổn thương.
[Trang chủ Truyện tình yêu]