anh. Nhưng vòng tay ấm áp của tôi đã không đủ sức kéo anh ngã xuống. “Chúng mình ly dị thôi em à”- giọng anh run run. Tôi tỉnh ngủ ngay, ngồi bật dậy: “Anh nói sao? Ly dị à? Sao tự dưng anh lại như thế? Anh có người khác rồi sao?”. Anh lắc đầu: “Anh nghĩ, sớm muộn gì cũng phải đến chỗ ấy thôi em ạ. Chúng mình nên tính toán, giải quyết một cách êm đẹp. Lý do vì sao à? Vì thói quen đấy em ạ. Chúng ta đã có thói quen không xem nhau là vợ chồng từ lâu rồi...”.
Anh còn nói gì đó rất nhiều nhưng tôi không thể hiểu nổi. Và tôi cũng không thể chấp nhận một cuộc chia ly khi tôi chẳng thấy mình có lỗi gì. Tôi làm tất cả mọi việc, chấp nhận vất vả nhọc nhằn; thậm chí cả những tủi nhục là vì ai nếu không phải là vì anh, vì con, vì những người thân của anh?
Tôi van xin, nài nỉ anh hãy cho tôi thời gian để thay đổi. Anh im lặng, cất lá đơn ly hôn vào ngăn bàn, khoá chặt. Khi nhìn anh làm điều đó, bất giác tôi liên tưởng anh đang khoá cửa trái tim mình.
Giờ đây, thậm chí tôi căm ghét cả công việc của mình, căm ghét sự bận rộn mà suốt một thời gian dài, tôi lấy đó làm lẽ sống. Tôi thèm được cùng anh đi chơi đâu đó hoặc đi thăm bạn bè. Thậm chí tôi thèm được về quê anh trong mấy ngày Tết để cùng mẹ chồng, em chồng, cháu chồng gói bánh tét, bánh ít; nấu nướng cúng ông bà...
Thế nhưng tất cả những thứ ấy, giờ bỗng trở nên xa xỉ.
Đơn giản là vì tôi đã tạo cho anh thói quen không có vợ chia sẻ những vui buồn. Tôi chẳng biết anh có mang điều đó chia sẻ với ai hay không, chỉ biết rằng, tôi đã trở nên vô hình trước anh.
Chẳng lẽ cuộc hôn nhân của chúng tôi đã hết cách cứu chữa rồi sao?