mày ngu dại thế hả con. Vợ mày ngời ngời là thế, giỏi giang, hiếu thảo là thế thì mày đòi bỏ. Mày đâm đầu vào chỗ tối hả con?”. Mẹ tôi là người đã từng phản đối quyết liệt chuyện hôn nhân của tôi và Dương vì bà tin vào lời lão thầy bói, rằng tuổi của chúng tôi khắc nhau, lấy vào e sự chẳng lành. Nhưng cuối cùng, bà đã chấp thuận bởi sự kiên trì, bền bỉ, mãnh liệt của chúng tôi. Dương đã cùng tôi bước qua những năm tháng nghèo khó nhất cuộc đời, từ thời còn là sinh viên nghèo chia nhau miếng cơm nắm buổi sáng, ra trường chật vật chạy khắp Hà Nội tìm việc làm, và cho tới ngày nay, khi cả hai vợ chồng đã có cuộc sống ổn định, yên ổn thì chúng tôi chia tay.
Nghe những lời nhắc nhở của mẹ tôi, Hiền đang ngồi sát phía sau tôi bật dậy như lò xo. Cô ấy nhìn thẳng mẹ tôi lớn tiếng đề nghị: “Bác trật tự để toà tiếp tục xử án. Những cái thuộc về quá khứ đã qua rất lâu rồi. Quan trọng hiện tại con trai bác đang yêu và muốn đến với cháu”. Rồi cô ấy lu loa cả phòng xử án, cô ấy lắc mạnh vai tôi gào khóc: “Em không muốn nghe chuyện quá khứ của anh. Anh hãy nói gì đi”.
Chưa kịp để tôi nói thêm điều gì, Hiền chạy tới chỗ Dương cào cấu cô ấy, miệng không ngừng la hét, chửi bới, mà theo như một người bạn là bác sĩ tâm lý của tôi sau này lý giải: “Hiền bị kích động mạnh. Phản ứng của cô ấy xuất phát từ sự ghen tuông với quá khứ của Dương”. Cô ấy ghen với những gì tôi và Dương cùng nhau trải qua. So bì với quá khứ và ghen ngược là hội chứng không hiếm gặp ở những người đàn bà vì yêu nên mất hết khả năng kiểm soát bản thân.
Tôi đã giật mình thảng thốt: “Hiền của tôi đây ư?Hiền mặc chiếc áo mưa màu cam trong buổi chiều đầu đông đây ư?”. Gần 2 năm chưa quá lâu, nhưng Hiền đã thay đổi, chẳng còn dịu dàng, hiền lành như cái tên của cô ấy nữa. Cả tôi cũng thay đổi. Mẹ tôi và Hiền đấu khẩu giữa toà. Mẹ bênh Dương và Hiền tức tối phủ nhận, xỉa xói những mĩ từ mẹ dành cho dâu thảo. Đầu óc tôi như được ánh sáng rọi vào, thẳng tắp, rạch rẽ. Tôi xin rút đơn xin ly hôn. Tôi biết mình phải làm gì và điều gì thực sự cần thiết, có giá trị, ý nghĩa trong cuộc đời tôi. Tuyên bố của tôi khiến Hiền thôi phá phách, cô ấy nhìn tôi trong tuyệt vọng và bỏ chạy ra khỏi phiên toà. Dương nhìn tôi, đôi mắt trĩu nặng yêu thương và đầy oán trách. Sẽ khó để làm lại từ đầu, nhưng chỉ cần Dương cho tôi một chút cơ hội, dù nhỏ nhoi, chắc chắn tôi sẽ không bỏ qua để tìm lại hạnh phúc của chính mình.