không còn hỏi lý do vì sao lại thế, không cật vấn về những buổi đi làm sớm hơn thường lệ, không đôn đốc những cuộc điện thoại hẹn ăn trưa, đưa đón sớm chiều, thôi ngơ ngác về những điều khác biệt trong nhịp sống đều đặn, đều tông của vợ chồng hơn 5 năm qua.
Hiền như thay thế vị trí của Dương trong tâm trí và trái tim tôi. Cô ấy trẻ, 25 tuổi, khá thông minh và nhiều điều bất ngờ. Chúng tôi bắt đầu mối quan hệ tình nhân và Hiền nhiều lần buộc tôi phải suy nghĩ. Cô ấy thẳng thắn có phần quyết liệt: “Như anh bảo, hôn nhân của anh không còn tình yêu, vậy anh hãy chia tay chị ấy và đến với em. Em không thể quay cuồng trong một mối quan hệ không có tương lai hay đích đến”. Sự thẳng thắn ấy nhiều đêm khiến tôi thao thức. Dương đoán biết tôi mất ngủ, cô ấy hỏi, và tôi chỉ thở dài không muốn nghe thêm bất cứ lời hỏi han, sốt sắng của vợ. Tình cảm của tôi và Hiền ngày một thăng hoa, trái lại, ở bên cạnh Dương, lòng tôi trống rỗng và khô lạnh như gỗ mục.
Dương nhìn tôi, đôi mắt trĩu nặng yêu thương và đầy oán trách... (Ảnh minh hoạ)
Gần 2 năm yêu Hiền, đôi khi tôi tự hỏi, người đàn bà tôi yêu là ai? Một người phụ nữ hết mực dịu dàng, thuỳ mị, ngọt ngào hay một người quyết liệt, ghê gớm và đáo để? Ở cô ấy, sự tổng hoà giữa hai thái cực, sự xoắn xuýt bền chặt song cũng rất mỏng manh của những bí ẩn như tơ nhện càng thôi thúc tôi khám phá và yêu thương cô ấy.
Tôi viết đơn ly hôn và đưa cho Dương. Đúng như tất cả những gì tôi lường trước được, Dương bình thường mạnh mẽ là thế, nhưng tin sốc này chẳng khác nào một tảng đá vô hình ném thẳng từ đỉnh núi xuống vực và rơi vào vai Dương. Cô ấy hỏi lý do, tôi đã kể lại cho Dương nghe tất cả - không che giấu bất cứ điều gì. Một gã đàn ông phản bội trơ trẽn tự cho mình là anh hùng, thẳng thắn khi thừa nhận phi vụ tòm tem của mình trước mặt vợ ư? Tất cả chỉ là nguỵ quân tử. Nhìn những giọt nước mắt trên má Dương, lòng tôi chùng xuống, như có lửa đốt từ bên trong. Xét cho cùng, Dương chẳng có bất cứ lỗi gì, tất cả là do tôi, cái thằng đàn ông tham lam và ưa chinh phục muốn nhiều hơn những gì đang sở hữu.
Phiên toà xét xử ly hôn của tôi và Dương mở ra với sự góp mặt của không ít người.Gia đình, bạn bè chúng tôi đều không khỏi ngạc nhiên trước quyết định choáng váng của hai vợ chồng. Họ luôn tin tưởng hôn nhân của chúng tôi cực kỳ hoàn hảo, không có bất cứ tì vết chứ đừng nói tới chuyện kinh thiên động địa thực tế đang xảy ra. Dương xuất hiện, bên dưới lớp phấn mỏng lộ rõ vẻ tiều tuỵ, mệt mỏi khó lòng che giấu. Cô ấy đẹp trong sự u uẩn. Con gái chúng tôi còn nhỏ, Dương gửi bà ngoại chăm sóc. Tới khi phiên toà gần khai mạc, Hiền của tôi xuất hiện. Cô ấy ngồi ở hàng ghế ngay sát sau lưng tôi. Hiền cười nói tươi tắn, thi thoảng có những hành động thân mật như vuốt tóc, vuốt má tôi như cách ngầm khẳng định cô ấy là người chiến thắng và tôi ngoan ngoãn thuộc về cô ấy. Tôi nhăn mặt tỏ ý không hài lòng, Hiền dừng lại.
Tôi liếc nhanh hàng ghế phía sau, bạn bè, họ hàng tôi nhìn tôi với ánh nhìn vừa ngạc nhiên, vừa khinh bỉ. Một dòng xung điện chạy dọc cơ thể, mặt tôi đỏ bừng, đầu óc căng như dây đàn. Một thứ cảm xúc thật khó gọi tên. Như thể, kẻ tử tù bị đưa lên đoạn đầu đài trong những bộ phim dã sử xưa cũ vẫn không tin mình đang đi về phía cái chết chỉ trong chốc lát nữa.
Tôi và Dương đều không nói nhiều, bởi thực tình, giữa chúng tôi chẳng có bất cứ xích mích nào. Cô ấy cũng không muốn nhận bất cứ thứ tài sản nào. Cô ấy đồng ý ra đi với hai bàn tay trắng. Mẹ tôi ngồi ở hàng ghế sau tôi, bà không ngừng khóc mếu máo: “Sao