hi... Vẫn còn may chán! May mà anh chưa kịp ‘thưởng’ cho vợ một cú!”. Nói rồi, Minh vồ vập, hôn lấy hôn để vào má, vào môi vợ để chuộc lỗi.
Làm ra vẻ “căng thẳng” Thuỷ đẩy chồng ra, ngoảnh mặt đi: “Thôi đi ông tướng, đừng có tranh thủ lấp liếm. Thưởng phạt phân minh, dám nghi ngờ vợ. Tự xử đi...”. Minh khốn khổ, mặt méo xẹo, thở hắt ra nặng nề: “Ôi lại khốn khổ cái thân mình chứ! Ai bảo yêu vợ cuồng nộ thế này, để rồi yêu cũng bị phạt, ghen cũng bị hành. Thôi thì anh tự xử anh, ‘phục vụ’ em ngay bây giờ. Anh xin tự nguyện dâng hiến... anh”. Nói dứt lời, Minh buông thõng toàn thân, ném uỳnh xuống giường rồi xoay đầu nhìn về phía vợ, mắt chớp chớp liên hồi chờ đợi...
Thuỷ phì cười vì phương pháp tự xử ngon ơ của chồng, cô liếc xéo chồng một cái rồi đĩnh đạc: “Đừng có mà khôn lỏi. Nhìn cái đầu của em đây này, việc bận bù đầu phải cắt tóc để gội cho nhanh, thức khuya liên tục mờ mắt, hôm nay mới được tranh thủ ngủ. Ai ngờ vừa nằm được lúc thì bị túm tóc, chuận bị ăn bạt tai... Xử thế nào, chứ xử thế kia thì chịu, không phạt nổi...”. Minh lồm cồm ngồi dậy, chống cằm nhìn vợ: “Thôi, thế để anh thay em thực hiện nhiệm vụ phạt anh vậy”, nói rồi Minh chồm về phía vợ để rồi chỉ kịp nghe tiếng vợ quát lên: “Đừng tưởng bở... Đi tắm nhanh đi, ông tướng khéo tưởng tượng” trước khi bị rơi xuống khỏi giường. Tiếng cười của vợ cứ lanh lảnh vọng ra khi Minh nhún nhảy đi về phía phòng tắm...