bắt em phải chờ đợi. Nhưng anh không muốn chúng ta bắt đầu bằng tay trắng. Hôn nhân là chuyện lớn. Anh không muốn em chịu khổ nữa. Em thì nghĩ rằng, chỉ cần tình yêu đủ mạnh, chúng ta sẽ vượt qua, bởi cuộc sống không bao giờ hết khó khăn. Nếu ta cứ đợi chờ một sự đảm bảo, thì tuổi xuân liệu có đứng lại?
Em muốn đi nghỉ một thời gian. Tắt điện thoại, không muốn suy nghĩ đến vấn đề cưới hỏi nữa. Một khi tình yêu đã trở thành gánh nặng cho anh, thì với em, lời cầu hôn cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Tin nhắn báo có nhiều cuộc gọi nhỡ. Là anh gọi. Em nhắn tin: “Em muốn được yên tĩnh để suy nghĩ lại mối quan hệ của chúng mình”. Anh gọi lại, giọng anh thảng thốt: “Em về đi, không có gì phải suy nghĩ nữa. Anh không muốn bất kỳ một ai khác làm vợ anh”. “Thật chứ anh? Anh đã suy nghĩ kỹ chưa? Em không muốn hôn nhân trở thành gánh nặng”. “Thật. Em nhận lời chứ?” - giọng anh thì thầm. Em cười khúc khích “Để xem đã”. Nói vậy thôi nhưng em cũng thu dọn hành lý, em đã tìm lại được sự chân thành trong lời nói của anh, em sẽ nhận lời vì em đã chờ đợi điều này khá lâu rồi. Không phải để có một tấm chồng, mà là để làm đầy trái tim đang còn khuyết của mình.