Em đi nhé! Đừng níu em lại, đừng nhìn
theo em, đừng rơi nước mắt,...
Anh à, có những thứ đã mất đi rồi, mãi
mãi không thể tìm lại được.
Gió: làm quen nhé.
Anh: uk, làm quen, nhưng em có xinh
không?
Gió: có 1 chút
Anh: thật may, anh thích những người xinh
1 chút=))
..............
Anh: bé tên gì nhỉ? Định không nói anh
biết sao?
Gió: em là Gió.......
Anh: ???????? thế bao giờ em sẽ rời anh?
Gió thì nay ở đây, mai đã đi nơi khác rồi,
anh làm sao giữ em?
Gió: anh đọc" chuyện tình chong chóng,
gió" chưa?
..............
..............
Anh: bao lâu nữa thì Gió sẽ rời nơi đây?
Gió: em đi anh có chờ em như chong
chóng không?
Anh: anh....
Anh: anh sẽ chờ....
Gió: haiz, em đùa thôi mà, em là gì đâu
chứ....
Anh: em... em là Gió, nhưng anh sẽ chờ,
nhất định sẽ chờ....
Gió: gió bay đi khắp nơi, vì không có nơi
nào thực sự níu gió ở lại, không có nơi
nào cho gió một chỗ trú chân, không có
ai....
........Xòe tay ra và nắm lấy gió.....
Anh: nếu.... nếu anh dành trái tim anh làm
nhà cho Gió???????????
Gió:.....
No reply...
Anh không cần biết Gió là ai, không để ý
Gió xinh một chút hay xấu xí, anh biết,
anh cần Gió, anh nhớ Gió, anh sẽ níu Gió
trong trái tim anh......
THUÊ BAO QUÝ KHÁCH VỪA GỌI
KHÔNG LIÊN LẠC ĐƯỢC, XIN QUÝ
KHÁCH VUI LÒNG GỌI LẠI SAU....
Bàn tay anh lúc nào cũng nắm thật chặt,
lúc nào trống trải lại đặt nắm tay lên
ngực, anh như nghe thấy tiếng trái tim của
Gió đập cũng nhịp trái tim của anh.
1 tháng sau....
Gió: anh có biết Gió là ai không? Gặp Gió
rồi anh có đòi Gió trả trái tim cho anh
không?
Nếu gió xấu xí...?
Nếu Gió tính khí đỏng đảnh...?
Nếu Gió....
......
Anh: ANH KHÔNG BAO GIỜ HỐI HẬN.
8h tối, tại quán café Buồn.
Anh ngồi ở bàn cạnh cửa sổ, nhìn được
cửa ra vào. Có rất nhiều cô gái đi vào,
nhưng trái tim anh bình lặng lắm....
9h tối...
Anh chợt lo lắng, hay Gió không muốn
gặp anh? Hay Gió có chuyện gì? Hay anh
thực sự không nhận ra Gió nên Gió đã bỏ
đi... Trái tim anh có cảm giác nhói đau, lạ
lắm, anh sợ, lần đầu tiên anh nắm cả 2
tay thật chặt rồi đặt lên trái tim...
Gió: anh, anh không được khỏe ạ? Ánh
mắt lo lắng, Gió định đưa tay ra lau giọt
nước đang lăn trên má anh... băn khoăn
không biết là mồ hôi hay nước
mắt?????????
Anh ngẩng đầu lên, trái tim anh như được
hồi sinh, có cảm giác ấm áp, thân quen,
len vào từng giác quan, xoa dịu trái tim
đang sợ hãi... Ánh mắt ấy... là Gió, Gió
của anh...
Gió lại gần anh hơn, với lấy bàn tay anh
đang nắm chặt, mở từng ngón tay, khẽ
mỉm cười: đồ ngốc, anh nghĩ nắm tay
chặt vậy sẽ nắm được Gió thật sao?
Không phải trái tim anh là nhà của Gió à,
tất nhiên, Gió đang rất hạnh phúc ở đó,
đâu còn lang thang ở ngoài không gian
nữa....
Anh: anh sợ, sợ em sẽ bay đi mất...
Gió bật cười, lâu lắm rồi, Gió mới thấy
ấm áp như thế, cốc cốc vào đầu anh rồi
kéo anh ra khỏi quán: theo em nào...
Anh nắm được Gió rồi, Gió ở bên cạnh
anh, gần ngay bên anh, anh cảm nhận hơi
thở của Gió, nghe được tiếng cười của
Gió, trái tim anh tràn ngập hạnh phúc,
tràn ngập yêu thương,...
10h tối, tại công viên Hòa Bình.
- Em thích ngồi ở đây, nhìn con hạc khổng
lồ kia....
- ?
- Em có rất nhiều ước mơ, chắc chỉ có con
hạc kia mới chở hết được.... Em ở đây
mỗi ngày, đoán xem hạc khổng lồ kia đã
mang ước mơ của em tới Thượng đế
chưa?
- Em thật ngốc quá, em là Gió cơ mà, sao
em không tự mang ước mơ của em tới
Thượng đế?
Im lặng....
- Tại vì anh giữ Gió lại ở chỗ này rồi.... Gió
chỉ vào nơi trái tim anh.
- Chúng ta về thôi anh.
- Để anh đưa em về nhé.
- Không thích... nhanh như Gió, biến mất...
Nằm trên giường, tít tít. New message.
"em về nhà rồi nhé.. anh ngủ ngon.".
reply: "hôn Gió"...chàng trai 24 tuổi
thoáng đỏ mặt như khi anh 16 tuổi lần
đầu tiên đọc sách về Giáo dục giới tính...
và anh lại nắm chặt tay... mơ hồ thấy gió
lẩn khuất quanh anh...
- Mai em đi gửi ước mơ với anh không?
Anh định chuyển phát nhanh thư mơ ước
tới Thượng đế.
- Hjchjc, có phải anh tẩu hỏa nhập ma
không?
- :-p, con hạc của em to quá, chắc bay
hàng nghìn năm mới tới thượng đế mất,
anh lợi hại hơn em nhiều.
- Thì đi, có cần em sunsilk cho anh một
mớ tem không?
- Không cần, thư của anh gửi bằng...
- ????? em không thích chơi trốn tìm đâu.
- Đi với anh rồi anh nói cho., anh đón em
nhé!
- Không thích...
- . 8h, Quán cũ.
- Ok.
8h, tại quán café Buồn.
1 café sữa, 1 café đen.
- em ngọt ngào, còn anh đen tối.
- anh đen tối vì em quá ngọt ngào.. .
..........
- Em là Gió của mùa đông...
Anh chợt hoang mang, có cái gì đó làm
bàn tay anh lạnh buốt...
- Đi thôi, anh đưa em đi gửi thư. . Anh
nháy mắt bí mật.
Cuối thu, gió mơn man buồn, con người
cũng nhạy cảm hơn. Gió bất chợt ôm lấy
anh, khẽ dựa vào vai anh... Gió biết, Gió
yêu anh mất rồi, yêu nhiều hơn tình yêu
của Chong Chóng với Gió, sâu sắc hơn
tình yêu của Mưa và Nắng... "không được
yêu anh", Gió tự nhủ không biết bao
nhiều lần câu đó, nhưng Gió vẫn bị anh
cuốn theo. Anh nói: "trái tim anh là nhà
của Gió". Gió không thể ngăn trái tim
mình thổn thức vì anh. Gió muốn bay đi,
anh cần Không Khí để sống, không phải
Gió.... mãi mãi không phải Gió....
- Gió thả hồn đi đâu rồi? anh vén mấy lọn
tóc đang chạy không trật tự trên khuôn
mặt Gió làm Gió giật mình.
- Em thả hồn theo cái anh đẹp trai mới
chạy qua kìa.. em định bay theo anh ấy
luôn đó.
- Đừng,ở lại với anh... anh kéo tay Gió rồi
xiết chặt làm gió xuýt xoa..
- Đau em, em đùa thôi mà.
anh lúng túng xin lỗi Gió, anh làm cho gió
thổi qua mang vị mặn khác lạ. Trái tim ai
chợt nhói đau.
- Wow, con đường xấu này đi bao lần vẫn
thấy đẹp quá anh nhỉ.? Gió tung tăng.
Anh mở cốp xe lấy ra rất nhiều ruy- băng
đỏ được cắt cẩn thận thành từng đoạn.
Mỗi đoạn đều có chữ ở trên. Gió tò mò
lại gần, đòi anh nhưng bị anh kiên quyết
giữ lại. Anh ngó xung quanh rồi trèo lên 1
cây xấu gần đó. Phải nói trình độ trèo cây
của anh đạt tới mức xuất quỷ nhập thần,
làm Gió cứ ở đó như trời trồng. Gió nhìn
anh treo hết những sợi dây lên các cành
cây, hình như mưa thì phải, nhưng sao
Gió thấy nước mưa mặn mặn...
- Anh thấy trong phim họ hay ước như
vậy, anh nghĩ chắc là cũng có tác dụng
hơn con hạc nặng cân của em. Anh gãi gãi
đầu đến ngố.
- Anh có thật lòng yêu em không?
Anh hơi sững người.
- Anh yêu em.
- Anh cần Không Khí hay cần Gió? Nếu
thiếu Không Khí anh sẽ chết, không có
Gió, chỗ này của anh sẽ vẫn đập... Gió lại
chỉ vào trái tim anh.
- Sao em biết? anh thực sự rất căng
thẳng.
- Anh cần Không Khí hay cần Gió?
- Em là ai? Anh to tiếng, quát lớn.
- Anh cần Không Khí hay cần Gió? Trái tim
của Gió như vỡ vụn.
- Anh không biết...
- Không khí là chị của Gió. Nếu có thể,
Gió ước có thể đến trước, thay chị Không
Khí ở bên anh... nhanh như Gió, biến mất.
- Em đi nhé! Đừng níu em lại, đừng nhìn
theo em, đừng rơi nước mắt,...
Anh à, có những thứ đã mất đi rồi, mãi
mãi không thể tìm lại được.
Anh lang thang trên con đường lãng mạn
nhất Hà thành mà lòng trống vắng, không
cảm giác. Gió lay động, lạnh quá, nhưng
không phải Gió của anh, Gió của anh đã
bay xa anh thật rồi...
Không Khí là người yêu của anh, 1 năm
trước, Không Khí chia tay anh theo một
anh chàng ngoại quốc xuất ngoại, để lại 1
câu tạm biệt. Anh tưởng như mọi thứ
hoàn toàn không còn ý nghĩa, trái tim anh
vỡ thành vô số mảnh nhỏ, ký ức tình yêu
ngọt ngào ngày ngày dày vò anh... cho
đến khi Gió đến bên anh.
Gió biết, Gió chỉ là người thay thế, Gió
mù quáng cứ bay tới bên anh, tự làm trái
tim mình bị tổn thương. Gió chỉ muốn làm
anh vui vẻ bởi nỗi đau mà chị Không Khí
gây ra cho anh là quá lớn. Nụ cười của
anh trong bức ảnh chụp chung với chị đã
làm Gió không thể bay ngang qua cuộc
đời anh...
3 tháng sau....
8h tại quán café Buồn....
- Cho em 1 café sữa
- 1 café đen nữa em nhé!
Gió ngẩng đầu lên, giật mình, gấp cuốn
tiểu thuyết lại toan bỏ chạy. Anh nhanh
hơn, nắm chặt bàn tay Gió.
- 3 tháng nay, ngày nào anh cũng uống
café ở đây, chỉ chờ 1 cơn Gió có thể bất
chợt nhớ nhà mà quay lại đây.
----- --
- Xem ra cơn Gió này quay lại đây vì nhớ
café sữa không phải vì nhớ nhà rồi. anh
lắc đầu, thở dài làm Gió đang căng thẳng
cũng phải bật cười.
- Anh nhớ em lắm. em định phạt anh đến
bao giờ?
- Anh cần Không Khí hay cần Gió? Gió
cũng nhớ anh, Gió quay lại đây, muốn
được nhìn thấy anh, dù có là người thay
thế, Gió cũng nhất định ở lại bên anh...
- Anh cần một cơn Gió mùa đông, Gió
nhất định có mang theo không khí để anh
sống, sống để yêu Gió. .
- Anh vẫn yêu chị Không Khí? Gió lại có vị
mặn mặn.
- Anh nói cần không khí, không phải là chị
Không Khí, đồ ngốc à, anh chỉ cần Gió của
anh thôi.
Nhẹ nhàng, Gió sẽ theo anh đến cuối
cuộc đời, trái tim anh là ngôi nhà hạnh
phúc, bình yên của Gió. Anh và Gió lại
nắm tay anh lang thang trên đường quen
thuộc, trên tay Gió cầm cuốn tiểu thuyết:
"Hãy để anh ở bên em"....