Ngày đẹp trời nào đó mình chia tay
Sẽ ra sao? Để xem nhé, khi đó mình Sẽ như thế nào nhỉ? Rồi hai người Sẽ ra sao?
Ừh, thì em Sẽ thử vẽ nên cảnh ấy xem sao.
Nhưng trước hết thì phải có lý do chứ.
Dù có "lặng yên mà ra đi" thì ít nhất cũng phải có 1 lý do.
Có thể là một sớm mai thức dậy, tự nhiên thấy hết yêu, hết yêu là hết yêu.
Có thể là một ngày đẹp trời nào đó, ta bỗng gặp một người, chẳng phải lăn tăn chẳng phải say nắng, mà bỗng nhận ra đó mới đích thực là 1/2 của mình.
Có thể là những giận hờn vu vơ, nhưng chẳng thể bỏ qua vì tình cảm không đủ lớn để có thể hy sinh cái tôi, cái trẻ con, sĩ diện trong mỗi người.
Có thể là bỗng dưng nhận thấy ta khác biệt quá nhiều, và tình yêu không đủ lớn để có thể thay đổi vì nhau.
Có thể là bỗng dưng thấy chán nhau, và đi tìm cái mới, và chẳng quay lại nữa.
Có thể là những hiểu lầm nhưng chẳng nghe và không muốn nghe giải thích.
Có thể là vì gia đình không chấp nhận, và tình yêu cũng chẳng đủ lớn để giúp vượt qua.
Có thể là ta chẳng thể ở gần nhau, nhưng lại chẳng đủ niềm tin để tin tưởng vào nhau, và tình yêu chẳng thể vượt qua cái gọi là khoảng cách.
Có thể là xuất hiện một ai đó ở giữa, và một ai đó muốn ra đi, và một ai đó chẳng thể níu kéo được nữa.
Có thể là ta mệt mỏi với tất cả những yêu thương, và bỗng dưng muốn theo chủ- nghĩa độc thân.
Có thể là một lỗi lầm nhưng chẳng đủ bao dung để chấp nhận, bỏ qua và tha thứ.
Có thể là ta bỗng nhận ra mình có 1 con đường khác, một tình yêu khác đó là tình yêu với Chúa, tình yêu với Phật ... hay những tình yêu với tôn giáo nói chung. Và nhân gian chẳng gì níu kéo được nữa…
Có thể là tình yêu bỗng dưng cứ nhạt dần, nhạt dần theo năm tháng. Ta chẳng còn thấy vui, còn tí cảm xúc nào khi bên nhau.
Có thể là có thứ hạnh phúc gọi là chia -tay.
...
Em chỉ mới nghĩ ra được bấy nhiêu đó thôi. Không được 1001 lý do để chia tay, nhưng cũng nhiều đấy chứ.
Và khi đó,
good bye, good bye my love.
Để mình Em ...
Vậy thì Sẽ mất bao lâu đây?? Chẳng phải thời gian Sẽ chữa lành mọi thứ hay sao? Chẳng phải thời gian Sẽ phủ bụi lên tất cả, để mọi thứ chìm vào quên lãng. Vậy thì Sẽ mất bao lâu?
Phải mất bao lâu để thôi không còn đau?
Phải mất bao lâu để thôi không còn nhớ?
Phải mất bao lâu để thôi không còn buồn?
Phải mất bao lâu để thôi không còn yêu người đó?
Phải mất bao lâu để không còn oán trách nhau?
Phải mất bao lâu để quên một người?
Phải mất bao lâu để nguôi ngoai?
Và sau đó, vẫn phải cần thời gian...
Để cân bằng, và quen với cuộc sống mà không có người xưa.
Để lại có niềm tin ở tình yêu.
Để có thể tìm thấy 1/2 gọi là đích thực.
Để có thể bắt đầu với tình yêu mới.
Uh, vậy Sẽ mất bao nhiêu thời gian đây?? Có thể rất lâu, mà cũng có thể Sẽ qua nhanh thôi. Vì nếu chia tay, thì chẳng phải ta thực sự chẳng phải là của nhau, thì khi đó phải tìm 1/2 đích thực của mình chứ. Chẳng còn nhiều thời gian đâu!
Vậy khi đó, gặp lại nhau, hai người đã từng yêu Sẽ như thế nào?
- Là Bạn
- Hoặc những -kẻ -hận -nhau.
- Hay những- người- như- chưa -từng- quen- biết?
Vậy khi chia tay, thì có thể Sẽ có cũng có thể Sẽ không:
KHÓC
CƯỜI
NÍU KÉO
SUY NGHĨ LẠI
QUAY LẠI
BUỒN
GIẬN
TIẾC
HỐI HẬN
SAI LẦM
GIÁ NHƯ
MONG
Cũng có thể: Sẽ xoá nick, ignore, xoá phone, xoá blog, xoá tất cả những gì liên quan đến nhau, làm chuyện gì đó dại dột?
Nếu mình xa nhau, sẽ:
- Chẳng còn ai để nhắn tin lúc khuya vắng, lúc chẳng ngủ được, lúc vui, lúc buồn.
- Chẳng cùng nhau trùm áo mưa chạy xe dưới mưa nữa rồi.
- Chẳng thể ôm thật chặt.
- Chẳng thể nói ghét dù thương rất nhiều.
- Chẳng thể giận ai đó đến khóc nhưng vẫn cứ yêu.
- Chẳng thể gọi điện chỉ để nghe tiếng nhau và nói nhớ thật nhiều.
- Chẳng thể ngồi nghe Anh nhắc lại lúc đầu mình quen nhau.
- Chẳng thể ngồi tưởng tượng để mà viết blog như thế này.
Còn nữa, và khi đó:
EM: Sẽ chẳng phải bị Anh nhắc nhở là phải ăn thật nhiều, phải mập lên, chẳng được ốm quá. Sẽ chẳng bị anh trách là vô tình, bạc bẽo. Sẽ chẳng bị nhắc là sao ôm chẳng chặt. Sẽ chẳng phải khóc vì đau lòng, cũng chẳng bị anh chọc cho phát khóc. Sẽ chẳng phải giận hờn. Sẽ chẳng phải nhớ, chẳng phải thương, chẳng phải yêu. Sẽ chẳng phải thấy ghét vì những lúc anh ngó nghiêng lung tung. Sẽ chẳng bị nói là lăng nhăng, ham vui. Sẽ chẳng bị nói là trọng sắc khinh bạn hay ngược lại. Sẽ vô tư uống cafe cùng những ai khác. Sẽ vô tư nhắn tin với BẠN. Sẽ thoải mái nói về Hiệp, Sẽ chẳng phải trả lời những câu hỏi khó, bởi nói CÓ thì không ổn mà nói KHÔNG cũng không ổn nốt.. và Sẽ chẳng nhớ anh nhiều như lúc này và Sẽ chẳng phải mong được về tết sớm như bây giờ.
ANH: Sẽ chẳng phải buồn vì những lúc em vô tình. Sẽ chẳng phải bảo làm ơn quan tâm hơn nữa đi, dù là nhỏ thôi. Sẽ chẳng phải giận em. Sẽ chẳng phải ghen linh tinh với những kẻ xa lạ và không là ai hết. Sẽ chẳng phải chạy thật xa để qua bên em. Sẽ vô tư nhìn ngắm mà chẳng nghe em cằn nhằn. Sẽ chẳng phải bỏ thuốc để thấy thèm khi uống bia. Sẽ chẳng phải nghe em lúc nào cũng Hiệp. Sẽ thoải mái chơi game chẳng bận chat với em. Sẽ chẳng phải viết blog cùng em, Sẽ chẳng phải thấy em khóc. Sẽ chẳng phải sợ em ở lại lăng nhăng.
Đó là khi mình chia tay đó Anh.
Không còn thương.
Không còn yêu.
Cả nhớ nữa.
Chẳng còn bên nhau trên một con đường, mà có thể là bên một ai khác chẳng phải nhau.
Tất cả cũng chỉ là: bỗng dưng, tự nhiên, có thể, Sẽ ... mà thôi.
Chỉ là ngồi tưởng tượng thôi, nhưng mà cũng thấy buồn lắm .
Chẳng muốn Sẽ xảy ra ngày đẹp đó trời đó tí nào hết
Luôn bên nhau khi nào ta còn yêu nhau nhé ...