*

Tình yêu...không hẹn ước

Tôi đi tìm em. Tìm em giữa những mùa trăng. Tình yêu ấy không nở hoa vì tôi đã không hứa hẹn, không tìm cho chúng tôi một lối về chung; vì tôi chỉ nghĩ yêu là yêu thôi, cuộc đời còn có bao nhiêu thứ để đi tìm...
Và hơn cả, tôi cũng không muốn ràng buộc hay níu giữ em vì bất cứ lý do gì…
Tôi và em cùng quê. Em không đẹp như những người con gái trước tôi từng gặp, từng yêu, từng quan hệ, nhưng ở em toát lên sự hiền lành, hiểu biết và một trái tim đa cảm. Nói chính xác, em là người rất duyên, cái duyên bộc lộ ngay trong cách cư xử đầy tế nhị và tinh tế.
Khoảng cách giữa chúng tôi được thu hẹp bằng những cuộc gặp trên Internet. Đó là điểm hẹn của hai chúng tôi. Trong “thế giới ảo” nhưng với những cảm xúc của “thế giới thật”, tôi tâm sự, chia sẻ với em thật nhiều. Và tự bao giờ khoảng cách của không gian, của tâm hồn được lấp đầy bằng những lời nhớ thương.
Tế nhị lắm và cũng thật dễ thương, em trả lời tôi: “Em muốn gửi mà không biết có ai nhận không, tình cảm em dành cho anh cũng như anh dành cho em…".
Rồi những ngày hè đến. Em về quê vào những mùa trăng, mùa của hội hè sôi động, mùa đám cưới… Bao nhiêu dịp lễ gói trọn trong mùa yêu thương để tôi gặp em.
Tôi và em gặp nhau, đến với nhau trong đời là duyên hay phận. Chỉ biết rằng trăng là nhân chứng.
Bên em, tôi ước gì thời gian ngừng trôi. Nhưng những ngày hè của em rồi cũng hết, em phải trở về trường. Làm sao đây giữa những khoảng cách địa lý và hơn nữa là tương lai của em. Tôi biết tôi là một người tham lam và quá nhiều đam mê, tôi yêu em nhưng vẫn chưa muốn dừng lại trên con đường tìm hoa. Hơn nữa, tôi không muốn em phải đợi chờ, lưu luyến.
Và có lẽ giữa tôi và em cũng có những khoảng cách không thể gọi thành tên. Em hiểu ý tôi, hiểu con người tôi.
Tình yêu ấy không nở hoa vì tôi đã không hứa hẹn, không tìm cho chúng tôi một lối về chung...
Là người đào hoa song tôi biết giữ tình cảm thế nào để không ai bị tổn thương. Nhưng em là con gái dù trong suy nghĩ của em, tôi và em yêu nhau bằng một tình yêu không hứa hẹn, không hi vọng, không níu giữ; yêu chỉ là yêu thôi, yêu để thấy đời thêm đẹp - thì em cũng cần bến đỗ tương lai.
Em vẫn khéo léo với những câu nói đầy kín đáo cùng những lời ngỏ trước khi xa tôi: “Anh có muốn sau này khi gặp lại em, chúng ta sẽ…? Mấy năm nữa anh sẽ lập gia đình? Công việc của anh thế nào?". Tôi vẫn không hứa để cho tôi và em một lối về.
Có thể tôi đã ích kỷ khi không cho tôi và em “một ngày mai”, cho em một hi vọng khi em trở về. Tôi để em đi với cảm giác mang theo mà không được giữ lại.
Tôi biết em tỏ ra là một người mạnh mẽ, không lưu luyến cuộc tình không tên, một cuộc tình “im lặng”. Nhưng… hoàng hôn đứng bóng. Chiều buông. Bước chân ấy chậm rãi lên tàu. Em biết đây là lần chia tay không biết ngày mai.
Tôi và em xa nhau, không lời chia tay và không hứa hẹn ngày mai. Thời gian đầu chúng tôi vẫn thường liên lạc với nhau bàng những tin nhắn nhớ thương và bằng cả những lời ngỏ của em về tương lai... Nhưng tôi vẫn không hứa. Tôi biết em chỉ chờ ở tôi một lời hứa để cho em hi vọng. Vậy mà tôi đã không hứa trước đây và cả bây giờ khi tôi thấy mình cần có em bên đời.
Thời gian trôi. Những tin nhắn thưa dần.
Kỷ niệm tưởng ngủ quên theo thời gian trở về cùng những lời tâm sự em viết trên blog. Nhưng không thể chờ đợi một điều không hứa hẹn và cũng không thể gặp lại tôi, người em lặng lẽ yêu. Em sợ khi gặp lại tôi, em sẽ làm tôi tổn thương, cuộc sống của em xáo trộn. Em đã không về dù em biết: mất một đời để yêu sâu sắc một người nhưng mất gấp 2-3 lần như thế để quên một người.
Tôi vẫn muộn màng như thế giữa muôn ngàn hoa. Tôi vẫn đi tìm… Tìm em. Nhưng tôi biết em không thể trở về với tôi vào những mùa trăng.
Trong khoảng không gian rộng lớn, khi chiều xuống, đêm về, trăng lên… lòng nguyện ước: giá như ngày xưa tôi đã hứa, đã cho tôi và em một mục đích, một hi vọng ngày mai...
-----The end-----

.
online tren wap

© quangninhwap.com