*

Chúng mình chẳng bao giờ...

Anh Dương, giơ tay ra nào!

Dương phân vân:

- Để làm gì cơ?

- Thì anh cứ xòe tay ra đi.

Dương ngập ngừng giơ tay.

Tuyền dúi chiếc phong bì dày cộm vào tay anh.

Đêm nay trăng lên sớm, dưới ánh trăng những ngón tay của Tuyền dường như trắng hơn, đẹp hơn.
Dương muốn nắm lấy những ngón tay trắng ngần ấy, nhưng rồi anh không dám. Anh đứng yên, cố nén những cảm xúc đang trào dâng trong lòng. Dương lắp bắp:

- Nhưng mà ... em đưa cho anh cái gì thế này?

- Tiền lương dạy bổ túc văn hóa của em đấy. Anh cầm lấy mai mua thuốc cho mẹ anh nhé!

Nói chưa dứt câu Tuyền đã ù té chạy.

Trước mắt Dương là một suối tóc dài óng mượt, mùi lá bưởi, hương nhu phả vào mặt Dương làm anh ngây ngất. Dương giơ tay định nắm lấy mớ tóc để giữ Tuyền lại, nhưng khi cảm giác mát dịu từ làn tóc truyền vào tay thì như đụng phải lửa, anh vội rụt tay lại.

Khi anh hoàn toàn trấn tĩnh được thì Tuyền đã đi xa.




Hôm nay ngày 26/3, trường tổ chức kỷ niệm ngày thành lập Đoàn. Mãi đến khuya buổi liên hoan văn nghệ mới kết thúc. Dương lầm lũi cắm cúi đi trên con đường làng. dường như anh không biết có ai xung quanh, Tuyền cố đi nhanh để bắt kịp Dương, khi đến gần cô gọi:

- Anh Dương!

Tiếng gọi của Tuyền làm Dương giật mình, anh dừng lại:

- À, em đấy à?

- Anh làm sao mà như người mất hồn vậy? Mấy hôm nay sao anh cứ lẩn trốn em?

Dương ậm ừ trong miệng, quay nhìn ra phía bờ sông để tránh cặp mắt của Tuyền.

- Thế lúc chiều anh đăng ký nguyện vọng đi đâu?

- Đi bộ đội

- Thế anh không thích vào Đại Học nữa à?

- Vào đại học là mơ ước của anh và cũng là ước nguyện của mẹ. Nhưng anh phải nhập ngũ như mọi người thôi

- Làm sao anh lại cứ phải theo đuôi mọi người? Tìm một chỗ đứng hợp với trình độ khả năng của mình để có thể cống hiến thật nhiều cho xã hội đâu phải là xấu phải không anh? Em vẫn tin rằng chỗ đứng của chúng mình là giảng đường của các trường đại học cơ! Lòng tin của em hoàn toàn dựa trên cơ sở thực tế, đó là trí thông minh và khả năng, trình độ trong học tập của chúng ta, em ghi nguyện vọng xin thi vào Đại học Dược Khoa. Anh thi vào Đại học Bách khoa đi anh. Anh là con một, được hoãn nghĩa vụ quân sự cơ mà.

Dương lặng suy nghĩ hồi lâu, anh xúc động nói:

- Xa em, anh buồn lắm. Nhưng anh phải lên đường thôi em ạ.

Hai người vẫn sóng đôi đi bên nhau. Đến một gốc dừa, Dương dừng lại. Anh nhìn Tuyền nói giọng buồn buồn.

- Em còn nhớ cây dừa này không? Mới ngày nào chúmg mình trồng nó, thế mà bây giờ nó đã lớn thế nà. Ba năm nữa hết nghĩa vụ trở về chắc nó đã có quả. thế mà lúc ấy anh mới bắt đầu học năm thứ nhất. Còn em lúc đó đã là cô sinh viên năm thứ tư. Liệu mội trường mới, bạn bè mới có làm em quên anh không?

Tuyền giơ tay bịt miệng Dương rồi kêu lên:

- Anh Dương, em cấm anh nói bậy...

Thấm thoát thế mà Dương nhập ngũ đã được hơn ba tháng.

Chiều xuống. Cũng như mọi buổi chiều khác, Dương mong nhận được một bức thư, nếu là thư của Tuyền thi hay biết mấy. Một cậu bạn bảo Dương có thư, thế là Dương hí hửng về tiểu đoàn, hôm nay thật nhiều thư, nhưng Dương không sao tìm thấy thư Tuyền. Dương buồn bực lê bước về nhà. Buổi chiều hôm nay gió bấc mà Dương thấy tiết trời hình như nóng như lửa đốt. Rồi điều anh ngày đêm mong chờ đã đến. Anh vội mở thư Tuyền ra đọc:

" Dương thân yêu!.."

Thế là mọi việc trở lại bình thường, cuộc đời lại sáng sủa. Người ta ngạc nhiên khi thấy Dương hát bài:

" Nghe con chim hót vui, nhưng chỉ đôi lúc hay..

Mà lá thư em xem mấy lần vẫn muốn xem thêm..."

Thế là Tuyền cùa anh đã trúng tuyển vào Đại học Dược khoa.

Dương ngồi vào bàn và dòng tình cảm của anh tuôn trào theo từng trang nhật ký.

Ngày...

Em! Em có hiểu anh nhớ em thế nào không? Mỗi buổi chiều xuống khi ánh nắng tắt dần trên mấy quả đồi sau doanh trại là anh lại nhớ đến em và ký ức lại quay cuồng trong óc: Buổi sáng đến trường, hay những giờ ngồi trong lớp học...

Tuổi trẻ thật là đẹp. Mới ngày nào chúng mình còn viết thư đưa tay cho nhau, thế mà bây giờ em đang ở đâu anh cũng không biết.
Tối qua anh mới nhờ một em nhỏ bỏ thư cho em.

Cuộc sống bây giờ thật vất vả. Xa xa và xa

Em yêu! Chỗ anh ở không có suối, chỉ có cây và gió. Em có nghe thấy không? Gió đang hát qua các lùm cây rằng:" Có một chàng trai đang nhớ tới người yêu của mình ở phương xa, còn anh thì gửi tới em nhiều cái hôn thương nhớ".

Ngày...

Hôm nay mới là thứ năm nhưng anh luôn nghĩ tới chiều thứ bảy. Đơn vị tổ chức một đợt đi lao động giúp dân. Anh sẽ phải sống ở đất Phong Châu lạnh lẽo. Thật là buồn, tuổi trẻ mới bắt đầu bước vào mối tình đẹp thì lại phải chia ly.
Em của anh! Giá thứ bảy này anh được về Hà Đông và chắc rằng chúng ta lại đi chơi với nhau, anh sẽ hôn em của anh. Ôi chao, khi ấy anh sẽ là chàng trai táo bạo nhất thế gian nhất.

Liệu đơn vị có cho anh về không?" Một tối thôi, sáng mai tôi sẽ có mặt sớm. Các đồng chí để tôi về nhé!!!".
Được đơn vị thưởng một ngày phép vì thành tích bắn giỏi, Dương vội về thăm nhà. Đến nơi anh may mắn gặp mẹ và rất nhiều bạn của anh.

Mẹ Dương sửa soạn một bữa cơm và tất cả mọi người cùng ăn. Chao ôi! Nào có gì đâu, bữa cơm thật đơn sơ như ngàn vạn bữa cơm gia đình trước kia Dương vẫn ăn, nhưng sao bữa nay anh thấy nó ngon lành, ngọt ngào đến vậy.

Ăn xong. Dương tạm biệt các bạn, tranh thủ sang thăm Tuyền.

Đêm giữa tháng. Từ chân trời xa, mặt trăng tròn trịa nhô lên, cả không gian mênh mang dần dần được thắp sáng. Thỉnh thoảng một đám mây trôi qua che lấp mặt trăng khiến cảnh vật trở nên huyền ảo.

Đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua nhưng với họ thời gian trôi qua sao nhanh vậy.

Dương lặng ngắm Tuyền: Kìa đôi môi xinh xắn hồng hồng lúc nào cũng như có láng một lớp son mỏng, kìa chiếc răng khểnh miệng Tuyền lúc nào cũng như đang cười. Sao tất cả thân thuộc với Dương lắm vậy.

Dương nắm tay Tuyền. Đôi bàn tay nhỏ bé của Tuyền run rẩy trong tay Dương.

- Tuyền ơi, cho anh hôn em?

Mặt Tuyền hơi tái đi rồi lại đỏ bừng lên.

Dương lặng nhìn Tuyền. Cả khuôn mặt. cả con người Tuyền toát lên một vẻ dịu dàng, trong trắng, tinh khiết như ban mai. Trời ơi! Ước gì cái báu vật vô giá này sẽ mãi mãi thuộc về anh.

Như một cái máy, Dương run run nhắc lại lời thỉnh cẩu của mình.

- Hãy cho anh hôn em nghe!

Tuyền khẽ gật đầu. Đôi mi dày khép lại để che đi sự ngượng ngùng bối rối.

Dương siết chặt Tuyền vào lòng. Họ run rẩy trong tay nhau tận hưởng vị ngọt ngào của những nụ hôn đầu đời đầy bỡ ngỡ.

Tuyền dựa đầu vào ngực Dương. Tay mân mê nghịch cái khuy túi áo ngực cùa anh. Bỗng cô kêu lên:

- Ơ cái khuy này sắp đứt rồi này. Đàn ông các anh kỳ thật, đi ra đường mà quần áo xốc xếch, khuy gần đứt cũng chẳng buồn khâu lại.

Dương cười, nói giọng nghịch ngợm:

- Tại ... vợ anh chưa có, mẹ già chưa khâu đấy mà... thế ...thế em có chịu về khâu áo cho anh không nào?

Tuyền đánh trống lảng:

- Anh Dương ơi trăng hôm nay sáng quá, bầu trởi đầy sao đẹp quá. Người ta bảo ứng với số phận của mỗi người đều có một ngôi sao ở trên trời, vậy trong những ngôi sao kia, ngôi nảo là của em, ngôi nào là của anh?

- Em thấy hai ngôi sao sáng nhất kia không? đấy lả ngôi sao của anh và em đấy. Tất nhiên ngôi sao to hơn phải là của anh.

Dương ngạc nhiên trước sự im lặng của Tuyền, thường Tuyền là một cô bé tinh nghịch,hiếu thắng không bao giờ chịu phần thiệt về mình. Vậy mà sao hôm nay Tuyền lại chịu để cho Dương ngôi sao to hơn.

Nhìn nét mặt mơ mộng của Tuyền, Dương đoán: Chắc Tuyền lại đang làm thơ. Cái biệt danh " Nữ thi sĩ" cả trường đặt cho cô quả là không sai.

- Em nghĩ gì mà thần người ra vậy?

Tuyền giật mình ấp úng:

À, à cảnh vật hôm nay đẹp quá, sao đầy trời như những chùm hoa lửa... Tự nhiên những ý, những lời cứ trào dâng trong em

- Đọc cho anh nghe với đi!

Chúng mình sẽ làm một bài thơ về những ngôi sao đêm nay anh nhé!

- Anh đồng ý!

Cặm môi hồng mấp máy những câu thơ dường như có cánh bay bay.

" Một sao, hai sao, ba sao

Tôi nhớ làm sao

Những đêm hè dịu ấm

Nằm giữa lòng bà tôi thì thầm cầu khẩn:

-" Bà kể cháu nghe chuyện những vì sao!"

- " Kìa giải ngân hà lấp lánh trên cao.

Kìa hai ngôi sao Ngưu Lang, Chức Nữ..."

Một sao, hai sao, rồi nhiều sao nữa

Và tôi yêu tất cả những vì sao

Những chấm sáng long lanh êm dịu ngọt ngào

Soi sáng trong tôi những ngày xưa ấy

" Bao giờ cháu bà vừa tròn mười bảy...

Nhưng, đừng bao giờ thành Chức Nữ - Ngưu Lang..."

Rồi một hôm dưới bóng cây bàng

Tán lá xum xuê che hình hai đứa

Sao đầy trời như những chùm hoa rực lửa

Nhìn sao, tôi lại nhớ năm xưa.

- " Anh ơi chúng mình chẳng bao giờ..."

Đang đắm chìm trong những lời thơ trong sáng man mác của Tuyền. Dương bổng giật mình khi Tuyền lay gọi:

- Anh Dương đến lượt anh rồi đấy.

- À, à đền lượt anh, đến lượt anh. Câu cuối của em là câu gì nhỉ? À " Anh ơi chúmg mình chẳng bao giờ".

Dương đập nhẹ tay vào trán rồi reo lên:

- À, anh nghĩ ra rồi, anh đọc em nghe nhé!

" Anh ơi chúng mình chẳng bao giờ

Anh khẽ gật đầu: Ừ chẳng bao giờ

Chúng mình thành Ngưu Lang - Chức Nữ

Em thấy không kìa những chùm hoa lửa

Cũng mỉm cười mừng đôi lứa chúng ta"

Ôi anh tuyệt quá, anh tuyệt quá, chúng mình không bao giờ thành Ngưu Lang - Chức Nữ phải không anh?

Dương xiết chặt Tuyền vào lòng.

- Không bao giờ, không bao giờ em ạ. Mai đây những chặng đường hành quân không biết sẽ dẫn anh tới đâu. Nhưng dù ở đâu hay bất cứ lúc nào em vẫn là điểm sáng để anh hướng tới. Đừng phụ bạc anh em nhé. Hãy đợi anh! Anh sẽ chiến thắng tất cả để trở về với em. Chúng mình sẽ sống bên nhau mãi mãi. Chẳng bao giờ thành " Chức Nữ- Ngưu Lang" đâu em.

***********************************

Chợ Đà Lạt tấp nập đông vui, kẻ mua người bán, ồn ào nhốn nháo. Vậy mà khi tiếng sáo của người đàn ông ấy cất lên, khi giọng hát trầm ấm của ông âm vang thì không gian dường như chùng xuống những tiếng động nhỏ dần ngườii ta lắng nghe từng lời của bản tình ca ông hát:

"Hôm nay em cắp sách đến trường

Có thấy hồn anh vẩn vơ bên lớp học

Nếu có thấy thì em ơi đừng khóc

Vì dẫu chết rồi anh vẫn yêu em

Dù đạn thù xé nát con tim

Anh vẫn giữ cho em mối tình chung thủy

Anh vẫn gửi qua gió đêm thủ thỉ

Lời thiết tha em yêu nhất đời anh

Em là hoa sắc thắm hương lành

Để cho anh suốt đời là cánh bướm

Để năm tháng bên em anh bay lượn

Để tâm hồn say mãi sắc hương em..."

Cũng như mọi người, người phụ nữ ấy cũng bị giọng hát của người đàn ông lôi cuốn. Bà chăm chú lắng nghe từng lời, từng lời, và khi bài ca kết thúc thì dường như bà không còn đứng vững. Dựa lưng vào quầy hàng, bà cố giữ để khỏi gục ngã.
Những lời ca của người đàn ông ấy như có cánh vẫn bay bay:

" Từ buổi xa quê

Đến giờ vừa tròn sáu tháng

Hôm nay anh về

Giữa một buổi mai ngập đầy ánh nắng

Ngõ nhà ta rụng trắng hoa bàng

Nhà em mấy bận anh sang

Mấy luống cà nở hoa tím ngắt

Chờ mòn hai mắt

Chẳng thấy em đâu

Trưa hè thoang thoảng hương cau

Anh thấy thêm tiếng em cười ngày nọ

Buổi ấy bóng bàng mát ngõ

Trời xưa cả xóm im lìm

Chỉ có chúng mình với một đôi chim

Đang rủ rỉ trong tán bàng xanh lá

Anh ngắm em hoài

Em cười xinh quá

Đôi má em ửng ráng trời chiều

Ánh mắt em nhìn dịu lửa nắng thiêu

Rạo rực lòng anh hình em buổi ấy".

Trời ơi! Những bài hát, những lời thơ, sao lại có sự trùng hợp ngẫu nhiên đến như vậy. Đây chính là những bài thơ Dương làm tặng bà mấy chục năm về trước. Ngoài bà và Dương ra làm gì có ai biết được những bài thơ đó. Hay... người đàn ông đó chính là Dương. Làm sao có thể thế được, Dương của bà đã hy sinh từ năm 1969. Sau lễ truy điệu, mẹ của Dương đã khóc thương con đến mù hai mắt. Còn bà mặc dù chưa một lần cưới hỏi, chỉ là những kỷ niệm của một mối tình tuổi học trò trong trắng thơ ngây, nhưng bà cũng để tang cho Dương như vợ để tang chồng.

Bà cố trấn tĩnh, lặng ngắm người đàn ông: Một cái chân giả khiến dáng đi của ông xiêu vẹo. Bộ quân phục màu xanh đã bạc màu cùng năm tháng. Một túi lớn đựng đầy sách báo ông mang đi bán dạo. Bà cố tìm lại vầng trán rộng đầy vẻ thông minh, đôi mắt hiền hòa trong sáng của Dương xưa kia. Nhưng trước mắt bà chỉ có một bộ mặt biến dạng, nhăn nhúm, méo xệch vì bom napan, hai hố mắt sâu hoắm, đen ngòm không còn sức sống.

Như một thỏi sắt bị nam châm chút, bà lặng lẽ theo sau người đàn ông từ phố này sang phố khác và thật là kinh ngạc khi chặng đường nghỉ chân cuối cùng trong ngày của ông lại chính là cái ghế đá bên đường trước cổng nhà bà.

Gần một tiếng đồng hồ trôi qua song người đàn ông không có biểu hiện gì là muốn đi tiếp. Ông lặng lẽ ngồi đó. Đôi mắt vô hồn hướng về ngôi biệt thự của bà, mái đầu nghiêng nghiêng, dường như ông đang chăm chú đợi một điều gì đó.

" Ông ta có thể đợi gì ở đây, vào giờ này nhỉ"

Người phụ nữ thầm tự hỏi. Bà nhìn đồng hồ đeo tay: đã 19h30. Thường ngày vào giờ này, sau bữa cơm gia đình đầm ấm, hạnh phúc với chồng con bà thường làm bạn với cây đàn piano, vui vầy với những bản nhạc sống lại với những năm tháng tuổi trẻ của mình. Chả lẻ, chả lẻ ông ấy ngồi đây để đón đợi những bản nhạc của bà? Nếu, nếu đúng thế thật thì không còn nghi ngờ gì nữa, người này chính là Dương của bà.

Một tia sáng lóe lên trong đầu bà. Bà lặng lẽ đi vào nhà.

Tiếng đàn piano và bản tình ca vang lên tha thiết"

" Anh muốn nói cùng em những điều ước mộng

Rằng anh sẽ cưới em về

Dựng một ngôi nhà dưới một lũy tre

Năm tháng bên nhau cuốc cày đùm bọc

Em sẽ không còn bao giờ phải khóc

Không có quân thù, không đạn bắn vào tim

Chỉ có hoa xuân, chỉ có tiếng chim

Chỉ có vườn rau chúng mình cuốc xới

Chỉ có lứa đôi yêu nhau rồi cưới

Không có chia ly, không có khăn tang

Chì có ngày xuân hoa thắm nắng vàng

Là màu xanh như mắt em trong vắt..."

Bản nhạc kết thúc. Người phụ nữ lặng lẽ đi ra cổng.

Người đàn ông vẫn ngồi đó. Khuôn mặt ông nhạt nhòa nước mắt.

Ôi! Không còn nghi ngờ gì nữa, ông ấy đúng là Dương của bà rồi.

- Anh Dương!

Cùng với tiếng gọi thất thanh, người phụ nữ lao về phía người đàn ông.

- Thanh Tuyền của anh!.

Người đàn ông ghì xiết tấm thân nóng ấm của người đàn bà, ông vùi đầu vào mái tóc mềm mát rượi của bà, hít lấy hít để mùi thơm quen thuộc tỏa ra từ mái tóc bà: mùi lá bưởi, hương nhu.

Ôi! Tuyền của anh, mãi mãi em vẫn là Tuyền của anh ba mươi năm về trước. Anh đã đi dọc chiều dài cùa đất nước để tìm em, anh quyết định thực hiện lời nguyện ước của chúng mình " Chúng mình không bao giờ thành Ngưu Lang - Chức Nữ"

Anh đến Đà Lạt đã một tuần. Tối nào anh cũng đến đây nghe em đàn. qua tiếng đàn anh biết em vẫn còn yêu anh, vẫn nhớ đến anh. Nhưng anh cũng biết được hiện em đang có một gia đình ấm cúng, anh không thể khuấy động cuộc sống yên lành hạnh phúc của em. Anh ước ao đón đợi giây phút này, giây phút được ôm em vào lòng, được đặt lên môi em những nụ hôn cháy bỏng tình yêu của anh. Nhưng rồi anh lại lo sợ lại ao ước giờ phút này đừng bao giờ đến. Bởi vì! chỉ cần em nhận ra anh thì anh sẽ không bao giờ còn được gặp em nữa.

Dù muốn hay không thì những giây phút hạnh phúc và oan nghiệt này cũng đã đến, anh lại đươc ôm em vào lòng. Hãy cho anh hôn em một lần nữa em nhé. Hãy nhớ lấy vị ngọt đắng chát của nụ hôn cuối cùng của chúng ta. Mai đây dù không bao giờ chúng mình còn gặp lại nữa thì em cũng đừng buồn, đừng khóc em nhé vì suốt cả cuộc đời anh chỉ yêu em, dù có chết rồi anh vẫn yêu em.
Đầu óc Dương quay cuồng với biết bao lo toan suy nghĩ, nhưng rồi niềm hạnh phúc lớn lao: niềm hạnh phúc được ôm Tuyền trong tay, được hôn lên đôi mắt ước đẫm nước mắt của Tuyền đạ khiến ông quân đi tất cả. Ông đã có Tuyền, đã có Tuyền...
Gió ơi hãy ngừng thổi, mây ơi hãy ngừng trôi. Sương mù Đà Lạt ơi hãy dệt lên tấm màn sương mỏng, hãy tạo ra một không gian yên tĩnh cho riêng họ. Xin đừng ai đến gần họ, xin đừng ai khuấy động những giây phút này, những giây phút hạnh phúc ngọt ngào cay đắng của họ.

Những ngày sau đó những người ở chợ Đà Lạt không còn được nghe tiếng sáo véo von, giọng hát trầm ấm của người đàn ông ấy.
Người đàn bà hết ngày này sang tháng khác vẫn đi lang thang trên khắp phố phường Đà Lạt để tìm ông nhưng không thấy.
Tối tối bên chiếc đàn Piano bà đánh những bản tình ca đến rớm máu những đầu ngón tay, nhưng trước mắt bà vẫn chỉ có chiếc ghế đá lạnh lẽo ướt đẫm sương đêm.

" Anh Dương ơi! Chúng mình đã hứa không bao giời sống thiếu nhau, không bao giờ thành Chức Nữ- Ngưu Lang, vậy mà, sao bây giờ, khi đã tìm được nhau, sao anh lại bỏ em mà đi, sao anh lại bỏ em mà đi... anh Dương ơi!!!

.
online tren wap

© quangninhwap.com